Google
 
WWW This blog

Tuesday, December 13, 2005

Nhung chiec anh ky niem...

Những chiếc ảnh kỷ niệm...


Chiều nay em lục tung cả căn phòng mình lên để tìm lại những tấm ảnh kỷ niệm. Sự đời thật buồn cười, khi mình không cần thì nó cứ hiển hiện ra trước mắt, đến khi mình cần thì nó lại lẩn trốn đi nơi nào mất. Nó, một quyển sách cũ, một hạnh phúc mong manh, một tình yêu chớm nở...và nó, đối với em bây giờ là những tấm ảnh của ngày xưa...ngày xưa, có lẽ em không bao giờ trở lại được với nó nữa rồi...


Một con bé răng sún, sau trận ốm lên sởi đầu còn lởm chởm được vài sợi tóc, ngồi cười toe toét ở công viên. Không ai trông thấy bức ảnh năm 1 tuổi ấy của em mà lại không buồn cười và buông một câu nhận xét: sao giống con trai thế? Nụ cười vô tư ấy, nào bây giờ em còn tìm lại được ngay cả trong chính bản thân mình? Em đã vô tình đánh mất nó rồi, như em đã vô tình đánh mất những hình ảnh ghi lại thời gian...

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn hả anh?

Em bây giờ vẫn hay cười, cười nhiều là đằng khác, có khắt khe quá chăng khi bảo mình là một cái máy biết cười? nhưng đằng sau những nụ cười ấy...nào ai biết được là gì? Mỗi lần lòng đối mặt với lòng, mỗi lần thức khuya một mình... là mỗi lần em lại thấy sống mũi cay cay và cổ họng nghẹn cứng không nói nên lời. Đêm quá yên tĩnh, tim em lại quá trống rỗng để đập cùng cái nhịp không lời của đêm tối ấy.


"Don't cry, don't cry" đã bao lần nghe đi nghe lại lời bài hát này, đã bao lần tự nhủ lòng không được khóc, nhưng, cho đến bao giờ em mới không khóc một mình nữa hả anh?

0 Comments:

Post a Comment

<< Home